Con chim nhỏ chiều nay không dám hót
Sợ áng mây giật mình trôi về phía trời xa
Những nốt nhạc trào dâng nơi cổ họng
Man mác buồn và say đắm thiết tha
29.10.08
25.10.08
Sông Mê
-Phương! đừng theo tiếng hát trên sông nữa, về đi con!
Đã bao lần lão ẩn sĩ nói với Phương vậy, Phương cũng không nhớ nữa. Có lẽ cứ mỗi lần Phương đi thuyền trên sông Mê mà lão ẩn sĩ biết được lão đều nói với Phuơng vậy. Sông Mê con sông kỳ ảo, với bao nhiêu truyền thuyết, không biết tự bao giờ người ta đã gọi nó với cái tên như vậy, nghe đâu nó có tên từ trước cả thời Chử Đồng Tử và Tiên Dung, hai người này cũng gặp nhau ở đây. Con sông này bốn mùa mây phủ dày đặc và dòng chảy bất ổn. Ai là người từng đi trên sông, chắc chẳng nhiều nhưng cũng chẳng ít. Phương tình cờ đi trên dòng sông này từ khi nàng ở tuổi trăng rằm, nàng thích nghe những câu hát của nhũng người trên sông. Mà khi đi thuyền trên con sông này, người ta thường ít khi thấy nhau, nếu gặp cũng chỉ mờ mờ ảo ảo trong làn sương khói khi mỏng khi dày, phần lớn người ta chỉ gặp được nhau qua tiếng hát. Nhưng nghe được tiếng hát của nhau cũng đâu phải dễ, phải có duyên lắm mới nghe thấy tiếng hát của nhau, có nhiều khi hai thuyền trôi sát bên nhau mà người ở thuyền này không thể nghe tiếng hát của thuyền bên cạnh, vì tiếng hát cứ bị những làn gió và sương khói cuốn đi đâu mất. Trên sông có nhiều bài ca, có bài ca của những người cứ trôi mãi trên sông, họ hát cho họ, cho dòng sông, cho đất trời, cho con người những bài hát được đúc từ sự cô đơn, những nỗi buồn, những đam mê, những nỗi niềm, họ thuộc về dòng sông vĩnh viễn. Có những bài ca là những gì trai gái hát cho nhau nghe, nó dịu dàng, ngọt ngào và rạo rực, những lời ca như xoắn lấy nhau đê mê, ngây ngất. Lại có những bài ca của những người mất bạn hát, mất đi người người đã từng hát với họ những câu hát đắm say, nó trống vắng, nát tan, đau đớn. Nước và mây trên sông biến đổi theo bài hát, quanh con thuyền của những người hát bài hát về cuộc đời, nước như quánh lại, mây như trong vắt, và bài hát lan tỏa rất xa, nó mang đến cho mọi người sự lâng lâng trong tâm hồn, lòng yêu thương cuộc sống, khải huyền trong ánh mắt đưa ánh trăng xua mây tỏa sáng. Nơi những bản tình ca vang lên, quanh những âm thanh đồng điệu, mây ngạt ngào hương thơm, nước ngọt như cam lộ, uống vào như rượu quí, lòng lâng lâng lâng ngây ngất, tim rạo rực yêu thương, và mơn man ngọn lửa dục tình. Quanh những lời ca tan vỡ, nước sông đóng băng, mây hóa thành tuyết, gió buốt như kim châm.
Lần đầu tiên Phương đi trên con sông này là cùng một người bạn hát, khi nàng đang như nụ hoa hàm tiếu, nàng đã hát say sưa, nàng đã hít thở làn hương thơm ngào ngạt, nàng đã được uống rượu quí của đất trời của nàng và của bạn nàng. Sau này nàng còn nhiều lần đến dòng sông này nhưng chẳng bao giờ còn được như cái ngày đó nữa. Nàng và bạn hát của nàng từ dòng sông về với cuộc sống, họ có một mái ấm gia đình, và họ vẫn dắt nhau đi trên sông và hát cho nhau nghe, nhưng cứ thưa dần thưa dần...
Ở gần đấy có một lão ẩn sĩ, không biết lão từ đâu tới, nghe nói lão cũng là người của dòng sông. Lão thu nạp đệ tử, dạy võ, dạy y thuật và chữa bệnh cứu người. Phương theo lão học y thuật, nàng vẫn hay trốn học đi hát trên sông, mỗi lần vậy lão chỉ nói :
-Phương! đừng theo tiếng hát trên sông nữa, về đi con!
Lão không quở mắng, nhưng không khuyến khích, lời nói nghe như một tiếng thở dài, có lẽ lão biết khá rõ về những người hay đi hát trên sông. Trưởng tràng của lớp võ là Thịnh, được lão ẩn sĩ cưu mang từ bé, Thịnh rất thích Phương, Thịnh hay lén đi theo Phương mỗi lần Phương đi hát trên sông, Thịnh muốn hát cho Phương nghe, nhưng tiếng hát của Thịnh không tài nào đến được với Phương bởi gió, mưa cứ tạt đi, thi thoảng có lẽ nàng cũng nghe được đôi lời nhưng nó không đọng lại.
Thời gian trôi đi, do nhiều lý do Phương và người bạn hát ngày xưa chia tay, nàng lao vào cuộc mưu sinh, nàng cũng không làm nghề y. Rồi nàng đi bước nữa với một người thợ mộc ở làng bên, một con người hiền lành, chất phác và chăm chỉ, chỉ mỗi tội hay phải theo phường làm xa nhà, nàng không đi hát trên sông nữa.
Sau đó với nàng là những tháng ngày mải miết để nuôi các con khôn lớn, một hôm nhân ngày mừng thọ lão ẩn sỹ, nàng đến chúc thọ lão. Ở đây nàng gặp lại rất nhiều đồng môn, trong đó có cả Thịnh. Thịnh giờ đã là một võ tướng được trọng dụng, đang trấn giữ một địa điểm trọng yếu phương xa. Sau hôm đó, Thịnh rủ Phương đi hát trên sông, đã lâu lắm rồi Phương không quay lại dòng sông nên nàng đã nhận lời.
-Phương! đừng theo tiếng hát trên sông nữa, về đi con!
Lão ẩn sỹ biết chuyện, và lại nói với Phương vậy, lão không nói gì với Thịnh, nhưng cũng như năm xưa Phương vẫn đi hát. Bây giờ nàng mới để ý đến lời ca củaThịnh, và cho đến một hôm nàng đã hát cũng Thịnh, những lời ca giờ không cháy bỏng, rực lửa như năm xưa nàng hát, nhưng nó đằm thắm dịu dàng và đẫm hương sắc mùa Thu.
-Phương! đừng theo tiếng hát trên sông nữa, về đi con! Lão ẩn sỹ lại nhắc, lão vẫn không nói gì với Thịnh.
Thịnh lại ra đi, thỉnh thoảng lại về đi hát trên sông với nàng, nàng khắc khoải đợi chàng về đi hát trên sông, nửa đêm nàng thảng thốt khi nghe tiếng vó ngựa gõ phía bờ sông, không phải ngóng trông tiếng xe ngựa của chồng nàng. Nhiều đêm nàng đi hát trên sông một mình, nàng hát cho nàng nghe, cho dòng sông nghe, những bài hát của sự cô đơn, trống vắng, quanh nàng nước lạnh ngắt, mây phủ mờ, gió hú rợn người. Có khi trên sông Phương cũng gặp những đi hát trên sông một mình như nàng, họ cũng hát những bài hát giống nàng. Yên, là một người bạn hát như vậy, Yên có những câu hát thật buồn, và họ hát cho nhau nghe những bài hát của lòng mình. Những câu hát buồn bên nhau cũng làm cho dòng sông bớt lạnh. Sau những bài hát họ thường bảo nhau, với cái giọng giống y như lão ẩn sỹ.
- Đừng theo tiếng hát trên sông nữa, về đi! Nhưng họ vẫn đi hát trên sông
Lão ẩn sỹ ra đi vào một ngày thu, những con chim báo tin mang hung tin đi nhiều nơi,nàng đã đến, nhưng Thịnh không về. Tối nay nàng lại đi hát một mình, nước mắt nàng ướt đẫm cả dòng sông, nàng khóc thương lão ẩn sỹ, nàng khóc trách Thịnh quá tệ với lão ẩn sỹ, có lẽ nhiều nhất là nàng khóc vì Thịnh không về đi hát với nàng trên sông, và hôm nay nàng lại gặp Yên, Yên đưa nàng đi nghe những câu ca những người suốt đời sống trên sông và hát một mình trên sông,. Chợt nàng lặng người đi khi nghe thấy những lời ca giống hệt như lời ca mà Thịnh đã hát cho nàng nghe, lòng nàng nát tan, thì ra những lời ca mà Thịnh hát cho nàng nghe không phải là lời ca của hắn, trách gì ngày xưa tiếng ca của hắn không đến được với nàng, nàng hiểu tại sao hắn không về, hắn đâu có những bài ca.
-Tại sao vậy?
Nàng gào lên giữa dòng sông buốt giá, hắn cười cợt nàng, hắn lừa dối nàng, hay tại sao, nàng gục đầu vào hai bàn tay mình nức nở.Quanh nàng nước sông đóng băng, mây hóa thành tuyết, gió buốt như kim châm. Yên lặng lẽ đẩy chiếc thuyền của nàng về phía mây thưa hơn, ở đó có những bài ca trong trẻo:
Ánh trăng vàng dìu dịu
Gió thì thầm hát ca.
Người ơi!
Tình yêu không phải thế...
Nỗi buồn không phải thế...
Người ơi!
Em là dòng nước mát
Em là làn hương thơm
Cánh chim chiều chao liệng
Chở tình em ấm nồng
Người ơi!...
Tình yêu không phải thế...
Nỗi buồn không phải thế...
Người ơi!...
Nàng như dịu lại, phải rồi, không cần có câu hỏi tại sao nữa, có nghĩa gì đâu khi Thịnh chỉ là kẻ không có những câu ca. Yên khẽ nói:
-Trương Chi đấy! Thỉnh thoảng mới nghe được tiếng hát của anh ấy trên sông, anh ấy chỉ xuất hiện ở những nơi thật đẹp, dòng sông này ngày càng ít chỗ cho Trương Chi.
Nàng thấy lòng nhẹ nhàng hơn, nàng thiếp đi trên thuyền. Yên đắp cho nàng một chiếc mền dệt bằng những sợi tóc mà bầy chim nhổ về từ mùa xuân. Yên lại khẽ đẩy chiếc thuyền của nàng về phía bình minh, phía đó có ngôi nhà của nàng. Yên dõi theo con thuyền một lúc lâu với ánh mắt như chứa đựng một bài ca , rồi lặng lẽ khe khẽ hát một mình và để con thuyên của mình trôi về phía những làn sương.
Những tia nắng ấm áp đầu tiên của một ngày mới mơn man trên khuôn mặt nàng, những giọt nắng ban mai đọng lên trên khóe môi nàng một nụ cười, nàng vẫn đang ngủ với vẻ mặt bình yên, trong chiêm bao nàng gặp lại lão ẩn sĩ. Lão lại nói với nàng câu nói từ thuở nào, nhưng giọng của lão không còn nghe như tiếng thở dài của ngày xưa nữa:
-Phương! đừng theo tiếng hát trên sông nữa, về đi con!
16.10.08
Lấy IP ra Internet của máy đằng client
using System;
using System.Net;
using System.Text;
using System.Text.RegularExpressions;
namespace DreamInCode.Snippets
{
public class IpFinder
{
public static IPAddress GetExternalIp()
{
string whatIsMyIp = "http://whatismyip.com";
string getIpRegex = @"(?<=<TITLE>.*)\d*\.\d*\.\d*\.\d*(?=<TITLE>)";
WebClient wc = new WebClient();
UTF8Encoding utf8 = new UTF8Encoding();
string requestHtml = "";
try
{
requestHtml = utf8.GetString(wc.DownloadData(whatIsMyIp));
}
catch (WebException we)
{
// do something with exception
Console.Write(we.ToString());
}
Regex r = new Regex(getIpRegex);
Match m = r.Match(requestHtml);
IPAddress externalIp = null;
if (m.Success)
{
externalIp = IPAddress.Parse(m.Value);
}
return externalIp;
}
}
}
using System.Net;
using System.Text;
using System.Text.RegularExpressions;
namespace DreamInCode.Snippets
{
public class IpFinder
{
public static IPAddress GetExternalIp()
{
string whatIsMyIp = "http://whatismyip.com";
string getIpRegex = @"(?<=<TITLE>.*)\d*\.\d*\.\d*\.\d*(?=<TITLE>)";
WebClient wc = new WebClient();
UTF8Encoding utf8 = new UTF8Encoding();
string requestHtml = "";
try
{
requestHtml = utf8.GetString(wc.DownloadData(whatIsMyIp));
}
catch (WebException we)
{
// do something with exception
Console.Write(we.ToString());
}
Regex r = new Regex(getIpRegex);
Match m = r.Match(requestHtml);
IPAddress externalIp = null;
if (m.Success)
{
externalIp = IPAddress.Parse(m.Value);
}
return externalIp;
}
}
}
8.10.08
Đôi mắt mùa thu
Đôi mắt thương yêu, đôi mắt u buồn...
Đôi mắt vẽ cả dòng sông quanh quẽ
Có hơi thở từ nơi nào rất khẽ
Thảng thốt cười, thảng thốt chiêm bao...
Nguời lặng lẽ thầm thì những câu ca
Giữa mải miết phố phường cười khóc
Trời Hà nội như mờ dần sương khói
Hoa Thạch Thảo buồn rũ xuống chiều thu
Con phố cũ mà tôi đã quên lâu
Chợt vụt về trong đa chiều ảo ảnh
Trời chưa Đông mà sao lòng se lạnh
Trên sông băng một ngọn lửa xôn xao
Cho tôi thắp lên tóc những vì sao
Thả một tôi về xa xăm hoài niệm
Thả một tôi về mai sau tìm kiếm
Cánh chim chiều chao nhẹ bình yên
Đôi mắt vẽ cả dòng sông quanh quẽ
Có hơi thở từ nơi nào rất khẽ
Thảng thốt cười, thảng thốt chiêm bao...
Nguời lặng lẽ thầm thì những câu ca
Giữa mải miết phố phường cười khóc
Trời Hà nội như mờ dần sương khói
Hoa Thạch Thảo buồn rũ xuống chiều thu
Con phố cũ mà tôi đã quên lâu
Chợt vụt về trong đa chiều ảo ảnh
Trời chưa Đông mà sao lòng se lạnh
Trên sông băng một ngọn lửa xôn xao
Cho tôi thắp lên tóc những vì sao
Thả một tôi về xa xăm hoài niệm
Thả một tôi về mai sau tìm kiếm
Cánh chim chiều chao nhẹ bình yên
7.10.08
Không thể reference webservice
Khi Refrence Webservice nếu gặp lỗi:
The web services enumeration components are not available. You need to reinstall Visual Studio to add web references to your application.
chạy : devenv /resetskippkgs trong cua so command prompt của VS2005
Tôi chạy thì ăn ngay
Có thằng nó bảo chạy:
Start -> Run -> "regsvr32 %windir%\system32\mscoree.dll" without quotes, cái này thì chưa thử
The web services enumeration components are not available. You need to reinstall Visual Studio to add web references to your application.
chạy : devenv /resetskippkgs trong cua so command prompt của VS2005
Tôi chạy thì ăn ngay
Có thằng nó bảo chạy:
Start -> Run -> "regsvr32 %windir%\system32\mscoree.dll" without quotes, cái này thì chưa thử
6.10.08
Vô đề
Thanh âm vọng về từ miền cao vòi vọi
Ballad buồn quánh cả không gian
Chuyến tàu khuya nhòa dần vào bóng tối
Cơn khát vụt về trong ước vọng miên man...
Ballad buồn quánh cả không gian
Chuyến tàu khuya nhòa dần vào bóng tối
Cơn khát vụt về trong ước vọng miên man...
3.10.08
Thư gửi mẹ
Có phải ngày ấy mẹ gom lại những giọt nắng còn nấn ná giữa hoàng hôn...
Đi gom lại giấc mơ của một thời con gái
Để sinh ra con từ thăm thẳm nỗi lòng
Con lớn lên trong lời ru của mẹ ăm ắp nước sông
Trong câu ví dặm nghĩa tình như dòng Lam xanh biếc
Trong những nhọc nhằn của mẹ tháng ngày mải miết
Con lớn lên như một bài ca
Nhưng mẹ ơi! khi lời ca đó vút xa
Thì mái tóc mẹ đã đẫm màu sương gió
Ôi con khát khao được đi tìm trong hương cỏ
Trong sương mai trong những ánh sao trời
Trên đỉnh núi chập chùng, trên sóng khơi
Chẳng phải tuổi thơ con mà là tuổi thanh xuân của mẹ...
Nhưng ngược thời gian là điều không thể
Nước đã qua cầu có chảy lại nữa đâu...
Dẫu cuộc đời con là bản thánh ca nhiệm mầu
Hay mãi mãi là bài ca lưu lạc
Con cũng xin những nỗi niềm về mẹ làm dấu lặng
Nơi hay nhất trong bản nhạc lòng con
Thành Vinh 1998
Đi gom lại giấc mơ của một thời con gái
Để sinh ra con từ thăm thẳm nỗi lòng
Con lớn lên trong lời ru của mẹ ăm ắp nước sông
Trong câu ví dặm nghĩa tình như dòng Lam xanh biếc
Trong những nhọc nhằn của mẹ tháng ngày mải miết
Con lớn lên như một bài ca
Nhưng mẹ ơi! khi lời ca đó vút xa
Thì mái tóc mẹ đã đẫm màu sương gió
Ôi con khát khao được đi tìm trong hương cỏ
Trong sương mai trong những ánh sao trời
Trên đỉnh núi chập chùng, trên sóng khơi
Chẳng phải tuổi thơ con mà là tuổi thanh xuân của mẹ...
Nhưng ngược thời gian là điều không thể
Nước đã qua cầu có chảy lại nữa đâu...
Dẫu cuộc đời con là bản thánh ca nhiệm mầu
Hay mãi mãi là bài ca lưu lạc
Con cũng xin những nỗi niềm về mẹ làm dấu lặng
Nơi hay nhất trong bản nhạc lòng con
Thành Vinh 1998
2.10.08
Biển đêm
Con sóng xô bờ cát dài nhức nhối
Dưới trăng mờ ta lặng dõi đảo xa
Ôi hòn đảo chẳng bao giờ ta tói nổi
Ngăn cách bởi những con sóng vùi dập vô tình
Vỗ quanh ta là tiếng thở của biển đêm
Những tiếng thở uất uất ... nghèn nghẹn...
Những tiếng thở của triệu năm kìm nén
Lặng lẽ thét gào rồi lặng lẽ vùi chôn
Biển bao la đang chạy trốn cô đơn
Biển run rẩy đến quì bên bờ cát
Biển đớn đau cho những cánh buồm rách nát
Đang chở những nỗi buồn về chắp vá những câu ca
Hỡi đại dương hỡi những là sóng bạc
Ta muốn làm cánh buồm trắng ra khơi
Không..., không...không!
Ta không ra nơi đảo xa vời
Mà chỉ xin làm một cánh buồm hải tặc
Để tự do vung gươm trên biển bạc
Cướp những ánh sao trời về dựng lâu đài thơ
Lâu đài chôn những con sóng xoãi chết bên bờ
Đêm nay biển buồn gì mà biển khóc
Để nước mắt ngập tràn loang loáng cả đại dương
Đêm nay biển buồn gì mà biển khóc
Để sóng cứ vỗ vào lòng những đau đáu yêu thương
Đừng khóc nữa kẻo trăng sao rụng mất
Đừng khóc nữa kẻo ta bật máu bờ môi
Đừng khóc nữa xa mãi đảo xa xôi
Kìa...! Trời đông một bình minh vừa chớm...
Cửa lò Mùa đông 1996
Dưới trăng mờ ta lặng dõi đảo xa
Ôi hòn đảo chẳng bao giờ ta tói nổi
Ngăn cách bởi những con sóng vùi dập vô tình
Vỗ quanh ta là tiếng thở của biển đêm
Những tiếng thở uất uất ... nghèn nghẹn...
Những tiếng thở của triệu năm kìm nén
Lặng lẽ thét gào rồi lặng lẽ vùi chôn
Biển bao la đang chạy trốn cô đơn
Biển run rẩy đến quì bên bờ cát
Biển đớn đau cho những cánh buồm rách nát
Đang chở những nỗi buồn về chắp vá những câu ca
Hỡi đại dương hỡi những là sóng bạc
Ta muốn làm cánh buồm trắng ra khơi
Không..., không...không!
Ta không ra nơi đảo xa vời
Mà chỉ xin làm một cánh buồm hải tặc
Để tự do vung gươm trên biển bạc
Cướp những ánh sao trời về dựng lâu đài thơ
Lâu đài chôn những con sóng xoãi chết bên bờ
Đêm nay biển buồn gì mà biển khóc
Để nước mắt ngập tràn loang loáng cả đại dương
Đêm nay biển buồn gì mà biển khóc
Để sóng cứ vỗ vào lòng những đau đáu yêu thương
Đừng khóc nữa kẻo trăng sao rụng mất
Đừng khóc nữa kẻo ta bật máu bờ môi
Đừng khóc nữa xa mãi đảo xa xôi
Kìa...! Trời đông một bình minh vừa chớm...
Cửa lò Mùa đông 1996