Rượu nồng,
độc ẩm trong đêm
Vơi bình rượu,
đã đầy thêm bóng người
Nhìn trăng,
trăng lẻ bên trời
Dưới này,
ta lẻ,
một đời yêu em...
Showing posts with label Thi ca. Show all posts
Showing posts with label Thi ca. Show all posts
9.10.09
5.8.09
Cầu Mirabeau - Le pont Mirabeau
Tác giả:Guillaume Apollinaire
Người dịch: Phan Cẩm Thịnh
Người dịch: Phan Cẩm Thịnh
Dưới cầu Mirabeau êm đềm trôi dòng Seine
Trôi cả tình yêu của anh và em
Không biết anh có còn nên nhớ
Niềm vui sẽ đến theo sau nỗi ưu phiền
Giờ cứ điểm, đêm cứ đến gần
Tháng ngày trôi, đây vẫn còn anh
Mặt đối mặt và tay trong tay nhau
Vòng tay ta như cầu
Dưới cầu dòng nước chảy
Ánh mắt rã rời vì li biệt dài lâu
Giờ cứ điểm, đêm cứ đến gần
Tháng ngày trôi, đây vẫn còn anh
Tình ra đi như dòng nước trôi nhanh
Tình yêu của em và anh
Cuộc đời ơi, sao mà chậm rãi
Hy vọng sao mà dữ dội cuồng điên
Giờ cứ điểm, đêm cứ đến gần
Tháng ngày trôi, đây vẫn còn anh
Vẫn trôi đều ngày tuần, tháng năm
Quá khứ và tình yêu quay trở lại không còn
Chỉ một điều không bao giờ thay đổi
Dưới cầu Mirabeau êm đềm trôi dòng Seine
Giờ cứ điểm, đêm cứ đến gần
Tháng ngày trôi, đây vẫn còn anh
29.10.08
Vô đề
Con chim nhỏ chiều nay không dám hót
Sợ áng mây giật mình trôi về phía trời xa
Những nốt nhạc trào dâng nơi cổ họng
Man mác buồn và say đắm thiết tha
Sợ áng mây giật mình trôi về phía trời xa
Những nốt nhạc trào dâng nơi cổ họng
Man mác buồn và say đắm thiết tha
8.10.08
Đôi mắt mùa thu
Đôi mắt thương yêu, đôi mắt u buồn...
Đôi mắt vẽ cả dòng sông quanh quẽ
Có hơi thở từ nơi nào rất khẽ
Thảng thốt cười, thảng thốt chiêm bao...
Nguời lặng lẽ thầm thì những câu ca
Giữa mải miết phố phường cười khóc
Trời Hà nội như mờ dần sương khói
Hoa Thạch Thảo buồn rũ xuống chiều thu
Con phố cũ mà tôi đã quên lâu
Chợt vụt về trong đa chiều ảo ảnh
Trời chưa Đông mà sao lòng se lạnh
Trên sông băng một ngọn lửa xôn xao
Cho tôi thắp lên tóc những vì sao
Thả một tôi về xa xăm hoài niệm
Thả một tôi về mai sau tìm kiếm
Cánh chim chiều chao nhẹ bình yên
Đôi mắt vẽ cả dòng sông quanh quẽ
Có hơi thở từ nơi nào rất khẽ
Thảng thốt cười, thảng thốt chiêm bao...
Nguời lặng lẽ thầm thì những câu ca
Giữa mải miết phố phường cười khóc
Trời Hà nội như mờ dần sương khói
Hoa Thạch Thảo buồn rũ xuống chiều thu
Con phố cũ mà tôi đã quên lâu
Chợt vụt về trong đa chiều ảo ảnh
Trời chưa Đông mà sao lòng se lạnh
Trên sông băng một ngọn lửa xôn xao
Cho tôi thắp lên tóc những vì sao
Thả một tôi về xa xăm hoài niệm
Thả một tôi về mai sau tìm kiếm
Cánh chim chiều chao nhẹ bình yên
6.10.08
Vô đề
Thanh âm vọng về từ miền cao vòi vọi
Ballad buồn quánh cả không gian
Chuyến tàu khuya nhòa dần vào bóng tối
Cơn khát vụt về trong ước vọng miên man...
Ballad buồn quánh cả không gian
Chuyến tàu khuya nhòa dần vào bóng tối
Cơn khát vụt về trong ước vọng miên man...
3.10.08
Thư gửi mẹ
Có phải ngày ấy mẹ gom lại những giọt nắng còn nấn ná giữa hoàng hôn...
Đi gom lại giấc mơ của một thời con gái
Để sinh ra con từ thăm thẳm nỗi lòng
Con lớn lên trong lời ru của mẹ ăm ắp nước sông
Trong câu ví dặm nghĩa tình như dòng Lam xanh biếc
Trong những nhọc nhằn của mẹ tháng ngày mải miết
Con lớn lên như một bài ca
Nhưng mẹ ơi! khi lời ca đó vút xa
Thì mái tóc mẹ đã đẫm màu sương gió
Ôi con khát khao được đi tìm trong hương cỏ
Trong sương mai trong những ánh sao trời
Trên đỉnh núi chập chùng, trên sóng khơi
Chẳng phải tuổi thơ con mà là tuổi thanh xuân của mẹ...
Nhưng ngược thời gian là điều không thể
Nước đã qua cầu có chảy lại nữa đâu...
Dẫu cuộc đời con là bản thánh ca nhiệm mầu
Hay mãi mãi là bài ca lưu lạc
Con cũng xin những nỗi niềm về mẹ làm dấu lặng
Nơi hay nhất trong bản nhạc lòng con
Thành Vinh 1998
Đi gom lại giấc mơ của một thời con gái
Để sinh ra con từ thăm thẳm nỗi lòng
Con lớn lên trong lời ru của mẹ ăm ắp nước sông
Trong câu ví dặm nghĩa tình như dòng Lam xanh biếc
Trong những nhọc nhằn của mẹ tháng ngày mải miết
Con lớn lên như một bài ca
Nhưng mẹ ơi! khi lời ca đó vút xa
Thì mái tóc mẹ đã đẫm màu sương gió
Ôi con khát khao được đi tìm trong hương cỏ
Trong sương mai trong những ánh sao trời
Trên đỉnh núi chập chùng, trên sóng khơi
Chẳng phải tuổi thơ con mà là tuổi thanh xuân của mẹ...
Nhưng ngược thời gian là điều không thể
Nước đã qua cầu có chảy lại nữa đâu...
Dẫu cuộc đời con là bản thánh ca nhiệm mầu
Hay mãi mãi là bài ca lưu lạc
Con cũng xin những nỗi niềm về mẹ làm dấu lặng
Nơi hay nhất trong bản nhạc lòng con
Thành Vinh 1998
2.10.08
Biển đêm
Con sóng xô bờ cát dài nhức nhối
Dưới trăng mờ ta lặng dõi đảo xa
Ôi hòn đảo chẳng bao giờ ta tói nổi
Ngăn cách bởi những con sóng vùi dập vô tình
Vỗ quanh ta là tiếng thở của biển đêm
Những tiếng thở uất uất ... nghèn nghẹn...
Những tiếng thở của triệu năm kìm nén
Lặng lẽ thét gào rồi lặng lẽ vùi chôn
Biển bao la đang chạy trốn cô đơn
Biển run rẩy đến quì bên bờ cát
Biển đớn đau cho những cánh buồm rách nát
Đang chở những nỗi buồn về chắp vá những câu ca
Hỡi đại dương hỡi những là sóng bạc
Ta muốn làm cánh buồm trắng ra khơi
Không..., không...không!
Ta không ra nơi đảo xa vời
Mà chỉ xin làm một cánh buồm hải tặc
Để tự do vung gươm trên biển bạc
Cướp những ánh sao trời về dựng lâu đài thơ
Lâu đài chôn những con sóng xoãi chết bên bờ
Đêm nay biển buồn gì mà biển khóc
Để nước mắt ngập tràn loang loáng cả đại dương
Đêm nay biển buồn gì mà biển khóc
Để sóng cứ vỗ vào lòng những đau đáu yêu thương
Đừng khóc nữa kẻo trăng sao rụng mất
Đừng khóc nữa kẻo ta bật máu bờ môi
Đừng khóc nữa xa mãi đảo xa xôi
Kìa...! Trời đông một bình minh vừa chớm...
Cửa lò Mùa đông 1996
Dưới trăng mờ ta lặng dõi đảo xa
Ôi hòn đảo chẳng bao giờ ta tói nổi
Ngăn cách bởi những con sóng vùi dập vô tình
Vỗ quanh ta là tiếng thở của biển đêm
Những tiếng thở uất uất ... nghèn nghẹn...
Những tiếng thở của triệu năm kìm nén
Lặng lẽ thét gào rồi lặng lẽ vùi chôn
Biển bao la đang chạy trốn cô đơn
Biển run rẩy đến quì bên bờ cát
Biển đớn đau cho những cánh buồm rách nát
Đang chở những nỗi buồn về chắp vá những câu ca
Hỡi đại dương hỡi những là sóng bạc
Ta muốn làm cánh buồm trắng ra khơi
Không..., không...không!
Ta không ra nơi đảo xa vời
Mà chỉ xin làm một cánh buồm hải tặc
Để tự do vung gươm trên biển bạc
Cướp những ánh sao trời về dựng lâu đài thơ
Lâu đài chôn những con sóng xoãi chết bên bờ
Đêm nay biển buồn gì mà biển khóc
Để nước mắt ngập tràn loang loáng cả đại dương
Đêm nay biển buồn gì mà biển khóc
Để sóng cứ vỗ vào lòng những đau đáu yêu thương
Đừng khóc nữa kẻo trăng sao rụng mất
Đừng khóc nữa kẻo ta bật máu bờ môi
Đừng khóc nữa xa mãi đảo xa xôi
Kìa...! Trời đông một bình minh vừa chớm...
Cửa lò Mùa đông 1996