2.10.08

Biển đêm

Con sóng xô bờ cát dài nhức nhối
Dưới trăng mờ ta lặng dõi đảo xa
Ôi hòn đảo chẳng bao giờ ta tói nổi
Ngăn cách bởi những con sóng vùi dập vô tình

Vỗ quanh ta là tiếng thở của biển đêm
Những tiếng thở uất uất ... nghèn nghẹn...
Những tiếng thở của triệu năm kìm nén
Lặng lẽ thét gào rồi lặng lẽ vùi chôn
Biển bao la đang chạy trốn cô đơn
Biển run rẩy đến quì bên bờ cát
Biển đớn đau cho những cánh buồm rách nát
Đang chở những nỗi buồn về chắp vá những câu ca

Hỡi đại dương hỡi những là sóng bạc
Ta muốn làm cánh buồm trắng ra khơi
Không..., không...không!
Ta không ra nơi đảo xa vời
Mà chỉ xin làm một cánh buồm hải tặc
Để tự do vung gươm trên biển bạc
Cướp những ánh sao trời về dựng lâu đài thơ
Lâu đài chôn những con sóng xoãi chết bên bờ

Đêm nay biển buồn gì mà biển khóc
Để nước mắt ngập tràn loang loáng cả đại dương
Đêm nay biển buồn gì mà biển khóc
Để sóng cứ vỗ vào lòng những đau đáu yêu thương

Đừng khóc nữa kẻo trăng sao rụng mất
Đừng khóc nữa kẻo ta bật máu bờ môi
Đừng khóc nữa xa mãi đảo xa xôi
Kìa...! Trời đông một bình minh vừa chớm...

Cửa lò Mùa đông 1996

0 comments: