Có phải ngày ấy mẹ gom lại những giọt nắng còn nấn ná giữa hoàng hôn...
Đi gom lại giấc mơ của một thời con gái
Để sinh ra con từ thăm thẳm nỗi lòng
Con lớn lên trong lời ru của mẹ ăm ắp nước sông
Trong câu ví dặm nghĩa tình như dòng Lam xanh biếc
Trong những nhọc nhằn của mẹ tháng ngày mải miết
Con lớn lên như một bài ca
Nhưng mẹ ơi! khi lời ca đó vút xa
Thì mái tóc mẹ đã đẫm màu sương gió
Ôi con khát khao được đi tìm trong hương cỏ
Trong sương mai trong những ánh sao trời
Trên đỉnh núi chập chùng, trên sóng khơi
Chẳng phải tuổi thơ con mà là tuổi thanh xuân của mẹ...
Nhưng ngược thời gian là điều không thể
Nước đã qua cầu có chảy lại nữa đâu...
Dẫu cuộc đời con là bản thánh ca nhiệm mầu
Hay mãi mãi là bài ca lưu lạc
Con cũng xin những nỗi niềm về mẹ làm dấu lặng
Nơi hay nhất trong bản nhạc lòng con
Thành Vinh 1998
1 comments:
Anh chẳng hiểu tại sao em đến
Cũng chẳng hiểu một ngày kia tại sao em đi
Trên trần gian anh vốn chẳng hiểu gì
Chỉ ngơ ngác như là đứa bé
Một ngày kia anh thấy mình không còn trẻ
Anh nhận ra trái tim mình già nua
Anh đếm những câu thơ như đếm từng mùa
Thơ đã cũ và mùa xa quá
Những mùa đông lạ
Anh đi mãi đi hoài chẳng qua được mùa đông
Anh vẫn thường mua hoa hồng
Màu hoa lạnh như màu xa cách
Có phải anh giống như vị khách
Đến gõ cửa xin bữa cơm chiều trong trái tim em?
Anh vẫn thường hay đi vòng quanh
Rồi đứng lại và anh yên lặng
Thời gian dừng lặng
Anh lặng im trong im lặng của em
Anh hay có những tưởng tượng rất quen
Sự thờ ơ của muôn vàn cô gái
Có thể em là người từng trải
Em chẳng quan tâm đến bầu trời trong thơ anh
Em chẳng quan tâm đến bình mình hay chùm hoa giấy trên cành
Bông hoa buổi sớm và rừng hồng nhung thắm đỏ
Đã bao giờ em thấy ngôi nhà nho nhỏ
Ngôi nhà hoa hồng trong trái tim anh…
Anh có những ước muốn không thành
Nhưng đó không phải những ước mơ tan vỡ
Đã là ước mơ của anh thì chẳng bao giờ tan vỡ
Ước mơ tròn đầy và lung linh dù chẳng có một ai…
Anh đã sống những ngày dài
Với chỉ riêng anh và những vần thơ đơn giản
Với kẻ mộng mơ thì trần gian là tiếng hát
Có ai lại đi chê tiếng hát của mình đâu em
Rồi anh chợt ngủ quên
Một ngày kia em đánh thức
Anh nghe tiếng hát mơ hồ nhưng có thực
Tiếng hát rơi vào trái tim
Như ngôi sao rơi vào đêm
Anh vẫn hay đi tìm
Nhưng mẹ chả biết là anh đang tìm kiếm
Mẹ chả bao giờ tin những điều màu nhiệm
Mẹ là người giản đơn
Mẹ vẫn hay cầm tay anh và ánh mắt thoáng buồn
Mẹ hỏi câu hỏi lớn như là biển cả
“Nếu con và cuộc đời xa lạ
Thì sau này con sẽ sống với ai??”
Đó là một câu hỏi dài
Anh không thể trả lời khi mình còn đơn độc
Chưa bao giờ anh đem thơ cho mẹ đọc
Mẹ cũng không biết rằng anh hay làm thơ
Anh viết những đợi chờ
Và đem tặng những người xa lạ
Những người không bao giờ hỏi anh như biển cả
Những người là hư vô
Em không đến trong thơ một cách tình cờ
Em bước ra từ số người xa lạ
Em không phải là biển cả
Nên em không nghe được tiếng thì thầm trong sóng đại dương anh
Post a Comment